Giỏ hàng 0
Không có sản phẩm nào trong giỏ.

Chuyện Văn Long

Ngày xửa ngày xưa, vùng đất này có một chàng trai tên là Văn Long. Ngay từ thuở nhỏ, Văn Long đã nối tiếng chăm chỉ học hành. Đến tuổi trưởng thành, Văn Long lấy được một cô vợ hết sức hiền dịu, nết na.

Lấy nhau được ba hôm thì Văn Long phải lên đường về kinh đô thi cử. Người vợ rất buồn, nàng nói với chồng:

- Chúng mình lấy nhau chưa đủ quen giường, ấm chiếu đã phải cách xa. Biết bao giờ mới gặp lại nhau được?

Văn Long an ủi vợ:

- Nàng đừng nghĩ những điều không tốt. Nếu sợ tôi đổi dạ thay lòng thì tôi xin đem cả bố mẹ và mặt trời ra để hứa.

Người vợ ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp:

- Bố mẹ rồi cũng sẽ già yếu, phải theo về với tổ tiên. Mặt trời thì lúc sáng, lúc tối, chẳng thể đem ra hứa được. Để em tin, xin chàng hãy mang đồng bạc này chặt đôi ra, mỗi người giữ một nửa, sau này gặp nhau còn có vật để làm bằng.

Theo lời vợ, Văn Long mang đồng bạc ra chặt làm đôi, mỗi người giữ một nửa. Hôm sau, hai vợ chồng bịn rịn chia tay.

Trải qua nhiều ngày, nhiều tháng và bao vất vả gian nan Văn Long mới đến được kinh đô. Kỳ thi ấy, nhờ chăm chỉ học hành nên Văn Long đã đỗ đầu. Thấy chàng trai trẻ khôi ngô tuấn tú, lại có vẻ hiền lành chăm chỉ, nhà vua liền cho giữ một chức quan nhỏ trong triều. Năm năm sau, nhà vua tiếp tục mở khoa thi, Văn Long tiếp tục xin ứng thi và lại đỗ đầu. Nhà vua cho chàng giữ một chức quan to hơn. Được làm quan to, Văn Long càng tỏ ra đức độ với dân chúng. Tiếng tăm về ông quan tài giỏi, thương dân nghèo ngày một vang xa. 

Năm ấy, để kén người tài giỏi phò vua, giúp nước, nhà vua lại mở khoa thi chọn Trạng. Kỳ ấy Văn Long lại đỗ Trạng. Nhà vua vui mừng để Văn Long giữ một chức quan lớn trong triều và gả công chúa cho. Ông quan Trạng càng khiêm nhường, đức độ hơn trước khiến mọi người rất đẹp lòng mỗi khi nhắc đến.

Phần vợ Văn Long ở nhà vẫn ngày đêm mong chờ chồng trở về. Trải qua nhiều năm tháng mà Văn Long vẫn bặt vô âm tín, bố mẹ Văn Long đã mấy lần định gả chồng cho con dâu nhưng vợ Văn Long nhất quyết không chịu. Rồi bố mẹ Văn Long cũng lần lượt qua đời. Người con dâu giờ đây phải sống trong cảnh cô độc và buồn bã. Ngày nọ, thấy mình khó có thể chờ lâu hơn được nữa, người vợ liền đi khấn Pụt. Thương cho số phận lênh đênh của người đàn bà chung tình, hiếu thảo, Pụt liền báo mộng cho Văn Long. Đêm ấy, quan Trạng đang yên giấc nồng bỗng mơ thấy một con chim bay cao, cao mãi, lẫn cả mình vào trong đám mây. Tỉnh giấc, Văn Long chẳng biết sự gì nên lại ngủ tiếp. Vừa ngủ, ông quan Trạng lại mơ thấy mình đi trên dòng sông lớn sóng vỗ ầm ầm. Bàng hoàng, quan Trạng cho gọi thầy bói đến hỏi xem giấc mơ kia là điềm gì. Thầy bói nói:

- Đấy là điềm người vợ cũ ở nhà đang ngày đêm mong ngóng ngày quan lớn trở về đấy thôi.

Nhớ đến người vợ cũ, Văn Long vô cùng ân hận. Trong nhiều ngày chàng đắm mình vào nỗi day dứt. Lâu sau Văn Long xin vua cho mình được nghỉ việc quan để về quê sinh sống. Nhà vua lấy làm lạ bèn gặng hỏi nguyên do. Chẳng hề ngần ngại, Văn Long đêm hết chuyện cũ ra kể, cảm động vua đành phải cho Văn Long trở về.

Gặp lại nhau, họ cùng đem đồng bạc ra ướm thì thấy khít như in. Cả hai mừng mừng, tủi tủi nhận ra nhau. Kể từ đó, họ sống với nhau hạnh phúc đến già.


icon

Đăng ký nhận thông báo

Liên tục cập nhật thông tin khuyến mại
Trải nghiệm của bạn trên trang web này sẽ được cải thiện bằng cách cho phép cookie.