Thuở trước, có một chàng trai không may sinh phải giờ độc. Theo số mệnh ghi tại các sách cúng, bói, anh ta sẽ chết vì hổ vồ. Biết chuyện ấy, chàng trai rất buồn nản. Càng nghĩ, chàng càng căm tức cho số phận của mình. Đến một ngày nọ, chàng trai bèn dũng cảm lên đường tìm thầy học võ để đánh lại hổ.
Ngày nọ tiếp ngày kia, chàng trai đi mãi, đi mãi đến một vùng đất lạ và tìm được một ông thầy cực kỳ giỏi võ. Anh trình bày hết nguyên do và xin được theo thầy học võ. Học mãi, học mãi, gia sản cơ nghiệp nhà anh đã bán gần hết để theo học nhưng vẫn chưa thấy đủ. Nhiều năm thấm thoắt trôi qua, chàng trai đã trở thành người giỏi võ nhất nhì trong đám môn sinh của ông thầy nọ. Duy chỉ còn một miếng võ hiểm cuối cùng dùng để đánh hổ là ông thầy chưa truyền. Chàng trai xin mãi, xin mãi, ông thầy nói:
- Con hãy về nhà xem còn thứ gì quý nhất thì mang đến đây, thầy sẽ truyền cho.
Trở về nhà, gia tài của chàng trai nọ giờ chỉ còn duy nhất con trâu trắng là đáng giá. Không ngần ngại, anh liền dắt đến tạ thầy.
Học được miếng võ hiểm cuối cùng, chàng trai trở về nhà. Tuy vậy ông thầy dạy võ vẫn lén theo sau. Dọc đường về, chàng trai gặp một con hổ dữ đang chực lao vào ăn thịt. Nghiệp võ bấy giờ mới được thử tài. Đất đá nơi người và hổ đánh nhau bay mù mịt. Lúc thì người bay qua đầu hổ, lúc thì hổ vọt qua đầu người. Cả hai cứ quần nhau như thế từ sáng đến chiều mà chưa phân thắng bại. Trời về chiều, chàng trai đã có phần yếu sức. Thấy vậy, ông thầy đứng từ xa hô:
- Còn nhớ con trâu trắng không?
Nghe tiếng ai nhắc từ xa vọng lại “Trâu trắng, trâu trắng”, chàng trai nọ sực nhớ ra miếng võ cuối cùng. Anh bèn rút con dao nhọn rồi vờ mệt nằm ngửa ra đất. Hổ thấy vậy liền chồm tới. Mũi dao xuyên từ ngực hổ ra sau lưng khiến con hổ chết tươi. Kể từ ngày ấy, loài hổ rất sợ những con dao nhọn sáng loáng đang chĩa thẳng lên trời. Ấy là chúng nhớ đến lối võ đánh hổ của người Dao và cái chết thê thảm của con hổ dữ lừng danh thuở trước.