Giỏ hàng 0
Không có sản phẩm nào trong giỏ.

Sự tích con cóc, con nhái

Ngày xửa ngày xưa, ở một bản nọ có hai vợ chồng hiếm hoi, sinh được một đứa con trai. Họ đặt tên cho con là Văn Long. Lớn lên, hai vợ chồng rất chịu khó dạy bảo và cho con đi học ở nhiều thầy giỏi, nên lúc đi thi Văn Long đỗ đạt rất cao. Nhà vua liền cho Văn Long làm quan to. Sợ con đi làm quan xa không về thăm bố mẹ, hai ông bà bàn nhau gọi Văn Long về quê lấy vợ cho chàng. Cưới vợ xong, Văn Long lại lên đường đi làm quan. Ngày đi, người vợ tiễn chồng đến khúc sông Nặm Nhường. Ở đó hai người chia tay rất bịn rịn, lưu luyến.

Về phần người vợ ở nhà, ngày ngày nàng rất chăm chỉ làm lụng, nuôi nấng bố mẹ chồng hết sức chu đáo, chờ ngày chồng trở về. Bẵng đi ba bốn năm không thấy tin tức Văn Long, người trong bản và bố mẹ chồng nghĩ Văn Long đã chết nên chủ định bán con dâu đi để lấy tiền sinh sống. Thấy lòng dạ bố mẹ chồng như vậy, vợ Văn Long rất buồn bã. Nàng xin khất bố mẹ chồng rồi lấy hai đồng xu ra khúc sông Nặm Nhường lúc trước hai vợ chồng chia tay nhau khấn trời đất để hỏi. Nàng nói:

- Nếu chồng tôi đã chết thì hai đồng xu này xuống nước phải chìm. Nếu chồng tôi còn sống thì hai đồng xu này xuống nước sẽ nổi.

Khấn xong, người vợ liền thả hai đồng xu xuống nước. Kỳ lạ thay, cả hai đồng xu xuống nước đều nổi. Xong việc, người con dâu trở về nói với bố mẹ chồng rằng chồng mình vẫn chưa chết nhưng hai ông bà vẫn không tin, một mực đòi con dâu phải đi lấy chồng khác.

Người vợ buồn lắm nhưng chẳng biết chồng mình ở đâu để báo tin. Buồn quá, nàng đành viết một bức thư rồi nhét vào trong một quả bòng. Nàng đem quả bòng ra khúc sông ngày trước thả xuống, hy vọng một ngày nào đó quả bòng sẽ trôi đến nơi chồng mình đang ở. Quả bòng theo dòng nước trôi mãi, trôi mãi…

Ngày nọ, một người hầu của Văn Long ra bến sông gánh nước thấy một quả bòng tự trôi vào trong thùng nước của mình. Bực mình, anh ta nhặt quả bòng ném ra xa nhưng quả bòng lại trôi về chỗ cũ. Mấy lần như thế, thấy lạ, người ấy liền đem quả bòng về bổ ra, thấy trong quả bòng có một bức thư gửi cho người có tên trùng với tên ông quan của mình nên người hầu đem tới trình Văn Long. Đọc thư, Văn Long mới biết được sự việc ở nhà nhưng vì công việc quá bận, lại nghĩ đó mới chỉ là ý định của bố mẹ mình nên chưa chịu về ngay.

Lúc này, mòn mỏi chờ chồng trong khi ngày lấy chồng mới lại sắp đến, người vợ càng trở nên buồn bã héo hon. Chẳng biết làm thế nào gọi chồng về được, nàng lại ra bến sông ngày trước khấn trời khấn đất báo mộng cho chồng mình trở về. Ở chốn làm quan, Văn Long đêm đó bỗng mơ thấy một con đại bàng bay qua bay lại trên trời và gọi Văn Long. Thấy giấc mơ lạ, Văn Long liền đi hỏi thầy. Thầy bói xem và nói: “Nhà ông có việc gấp hơn việc hóa ma, sao vẫn còn ở đây”

Hoảng hốt, Văn Long vội xin phép vua và dẫn ba trăm sáu mươi lục quân của mình cưỡi ngựa phi gấp về nhà không kể ngày đêm. Ở nhà, hôm đó họ hàng nhà trai đến ăn cưới rất đông vui nhộn nhịp. Nghĩ mình số phận hẩm hiu không được ở cùng chồng cũ, người vợ buồn bã ra khúc sông ngày trước đứng khóc. Văn Long về đến nơi thấy vợ khóc thì rất thương nhưng vì vợ chưa nhận ra mình nên chàng cũng chưa nói gì. Thấy người về đông, người vợ hỏi trong làn nước mắt giàn giụa: “Các anh đi học xa về, có biết quan Văn Long ở đâu không?”

Văn Long nghe thấy vậy liền hỏi lại: “Văn Long ở cách xa mấy ngày đường mà không biết”

Người vợ đáp: “Chồng đi làm quan cách xa hơn ba ngày đường.”

Nghe vậy, Văn Long cười đáp: “Không phải, chồng cách đây không đầy ba sải tay đâu.”

Đến lúc này người vợ mới gạt nước mắt nhìn lại và nhận ra chồng mình. Hai người gặp nhau mừng mừng, tủi tủi.

Trong nhà Văn Long lúc ấy mọi người vẫn mải mê vui vẻ chờ đến giờ đón dâu. Văn Long liền cho ba trăm sáu mươi lục quân của mình phục kích xung quanh bản, còn mình thì vào nhà ăn cơm. Thấy khách lạ đến ăn cưới, người làm bếp liền dọn một mâm cơm thịnh soạn để mời khách quý. Văn Long lắc đầu nói:

- Thứ này ăn không nên, tôi không ăn đâu, tôi ăn cá rán cơ.

Nghe khách yêu cầu, người nhà phải lấy cá về làm cho ăn. Cá rán vàng xong mọi người sắp ra bát cho cho khách ăn nhưng Văn Long lại yêu cầu  mọi người lấy một chảo nước ra, thả cá rán xuống đấy. Xong việc Văn Long nói với chú rể trong đám cưới: “Chẳng biết trời đất bảo ai đúng là chồng của cô dâu hôm nay. Nếu ai là chồng thì cá sẽ cắn lưỡi câu của người ấy”.

Nghe đến đây, mọi người đều quay lại nhìn kỹ thì nhận ra Văn Long. Cả bố mẹ Văn Long và thông gia đều kêu lên: “Văn Long về rồi. Lấy vợ của nó là phạm pháp thôi”.

Lúc này, quá tức giận, Văn Long liền hô ba trăm sáu mươi lục quân của mình giết hết lũ người vô đạo kia. Bố mẹ Văn Long chết, hóa thành con cóc. Ngày nay mỗi khi trở trời là chúng lại kêu “chèm chẹp”, tỏ ý tiếc không gả con dâu sớm hơn chút nữa để Văn Long về không kịp. Vợ chồng nhà thông gia nọ chết hóa thành con nhái. Hối hận vì việc làm phạm pháp của mình ngày trước nên mỗi khi thời tiết thay đổi chúng lại luôn mồm kêu “pham pháp”(tiếng Dao cổ nghĩa là phạm pháp).


icon

Đăng ký nhận thông báo

Liên tục cập nhật thông tin khuyến mại
Trải nghiệm của bạn trên trang web này sẽ được cải thiện bằng cách cho phép cookie.