Ngày xửa ngày xưa, lâu lắm rồi chẳng ai còn nhớ nữa, có một người con trai vô cùng hiếu thảo ở với mẹ mình tại vùng đất này. Ngày nọ, người mẹ già yếu bỗng lâm bệnh nặng và thèm ăn măng rừng. Đang lúc bắt đầu vào vụ đông giá rét, người con chẳng biết tìm đâu ra lấy một nhánh măng nhỏ cho mẹ ăn. Trong cơn tuyệt vọng, người con quả quyết vác dao lên rừng, nhưng tìm mãi chẳng được khiến anh bật khóc. Tiếng khóc ấy vô tình vọng lên tận tới trời. Pụt nghe thấy liền tìm hiểu sự tình. Biết sự việc như vậy, Pụt bèn hóa phép biến những đốt cây có nước mắt chàng trai rỏ vào nứt ra. Những nhánh măng được nhanh chóng mọc ra từ đó. Được măng, chàng trai không quên cảm ơn trời đất đã thương tình trước khi hái măng đem về cho mẹ. Ngày nay, ở những vùng người Dao sinh sống thường có những ngọn măng trái mùa là bởi vậy.