Giỏ hàng 0
Không có sản phẩm nào trong giỏ.

Quả bầu tiên

Ngày xửa ngày xưa, cứ mỗi lần có mưa gió sấm sét là ông Thiên Lôi trên trời lại vác búa xuống trần gian bổ vào mái nhà của mọi người. Vì thế, người dưới trần luôn phải làm lại nhà sau mỗi lần mưa gió vô cùng cực khổ. Ngày nọ, căm tức quá, một người đàn ông thông minh, khỏe mạnh mới tính cách để trừng trị Thiên Lôi. Anh ta tự tay làm một căn nhà bằng đất nện rất chắc chắn rồi để đó chờ cơ hội. Một hôm, thấy trời chuẩn bị nổi cơn mưa anh bèn đi nấu một nồi cơm nếp nát thật to rồi đem trải đều lên mái nhà mình. Quen thói, Thiên Lôi lại mang búa bổ vào mái nhà của bố con nhà ấy. Xuống đến nơi, gặp mái nhà trơn quá, Thiên Lôi trượt chân ngã oạch xuống đất. Nhanh tay người bố bắt luôn Thiên Lôi nhốt vào trong nhà. Sớm hôm sau, anh ta vui vẻ đi làm, để hai đứa con một trai, một gái coi nhà và dặn chúng không được mở cửa cho Thiên Lôi, mặc lão ở trong đó chịu đói cho đến chết.

Về phần hai anh em, ở nhà chúng vẫn thường lấy ống sậy về làm trò chơi. Nhìn hai đứa trẻ nô đùa, lại thấy gần đấy có một chảo nước to, Thiên Lôi liền bảo chúng cho xin một ống rồi thò ra hút hết chảo nước phun vào tường đất. Lát sau đất mủn, Thiên Lôi thoát được ra ngoài. Trước khi về trời, Thiên Lôi cho hai đứa trẻ một hạt bầu và dặn chúng đem trồng, khi nào bầu có quả thì khoét ruột để đó sẽ có dịp dùng đến. Hai đứa trẻ nghe lời Thiên Lôi đem hạt bầu đi trồng. Dây bầu lớn rất nhanh, mấy hôm sau đã có quả. Chờ bầu già, hai anh em khoét hết ruột bầu bỏ đi. Vừa làm xong việc ấy thì trời đổ mưa to, cơn mưa kéo dài suốt mấy tháng liền khiến mặt đất chìm ngập trong nước. Nhờ có quả bầu nọ làm chỗ trú ngụ nên cả thế gian chỉ có hai anh em là thoát nạn.

Nước rút, hai anh em cùng nhau đi tìm xem còn ai sống không. Tìm mãi chẳng thấy một ai, người anh nói:

- Hai anh em mình phải lấy nhau thôi, thế gian không còn người sống nữa.

Người em suy nghĩ một lúc rồi bảo người anh:

- Bây giờ hai anh em mình thắp hương ở hai ngọn núi, nếu khói hương bay lên thẳng thì mỗi người đi một nơi, nếu khói hương quấn vào nhau thì mình nên vợ nên chồng.

Theo lời người em, hai anh em lên núi thắp hương. Lạ thay, hai ngọn núi ở cách xa nhau nhưng hương vừa thắp lên thì khói đã quện chặt vào nhau. Chưa yên tâm, họ lại đi trồng hai khóm tre ở hai bên bờ suối và nguyện rằng nếu ngọn tre quấn vào thì mới được lấy nhau. Tre vừa trồng xong chúng đã vụt lớn rồi quấn ngọn lại. Đến lúc đó, người em lại nói:

- Cả anh và em bây giờ mỗi người mang một thớt cối đá này lên đỉnh núi và lăn xuống. Nếu thớt cối lăn mỗi cái một ngả thì mình không nên vợ nên chồng, nếu thớt cối úp vào nhau thì ấy là trời đất đồng ý cho ta lấy nhau.

Nói rồi làm, nhưng lạ thay lăn từ đỉnh núi xuống chân núi, hai thớt cối vẫn không chịu cách xa, chúng lồng khít vào nhau như vừa ở cùng một chỗ. Mãi đến lúc ấy, hai anh em mới chịu thành vợ, thành chồng. Lấy nhau một thời gian, người vợ sinh ra một bọc máu. Nghĩ mình bị trời đất phạt tội, cả hai đem bọc máu ném đi thật xa. Bọc máu vỡ ra tung tóe, phía dưới nhiều hơn phía trên. Chỗ còn bọc nhau, người chồng liền băm nhỏ ném về các phía. Từ những hạt máu ấy bỗng hóa thành con người, mỗi hạt là một họ. Ngày nay, người ở miền xuôi nhiều hơn miền ngược do bọc máu vỡ ở dưới nhiều hơn, và trong trăm họ có họ Sằm là do bọc máu bị băm thuở ấy.


Những bài viết liên quan

icon

Đăng ký nhận thông báo

Liên tục cập nhật thông tin khuyến mại
Trải nghiệm của bạn trên trang web này sẽ được cải thiện bằng cách cho phép cookie.